Không có sau này
[Zhihu] 以后,不会在等你了
Sau này sẽ chẳng đợi anh nữa
_______________________________________
Người dịch: Bình yên dưới hiên | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ được đăng tải tại Weibo Việt Nam, vui lòng không tự ý repost.
_______________________________________
Lâm Huy Nhân nói rằng: “Nếu một ngày nào đó, vào một đêm khuya nào đó, anh đột nhiên nhớ lại những điều tốt đẹp em dành cho anh, em hi vọng anh đừng khóc, đừng hối tiếc, cũng đừng quay đầu lại. Bởi vì, em đã không còn ở đó nữa rồi”.
Có đôi lúc nhớ về anh, em đã cảm thấy rất buồn, nhưng điều em buồn không phải chuyện anh bỏ lỡ em, mà là việc em từng bên cạnh anh, lãng phí phiên bản tốt nhất của bản thân mình.
Bạn đã bao giờ đợi một ai đó chưa? Khi anh ấy nói bận, bạn có thể đợi tin nhắn của anh ấy đến sáng sớm hôm sau; Khi anh ấy nói mệt, bạn sẽ âm thầm bên cạnh anh ấy, không dám làm phiền. Bạn luôn hi vọng khi anh ấy có thời gian rảnh sẽ quan tâm đến bạn nhiều hơn một chút, thích bạn nhiều hơn một chút.
Nhưng dường như anh ấy mãi mãi cũng không ngừng bận, anh ấy luôn luôn có những việc bận mãi chẳng xong. Anh ấy quan tâm thời tiết hôm nay, quan tâm việc tối nay ăn gì, nhưng lại chẳng quan tâm hôm nay bạn có vui hay không. Ở trước mặt anh ấy, ngay cả những yêu cầu hợp lý của bạn cũng sẽ trở nên vô lý.
Bạn nhất định cũng đã từng cảm thấy tủi thân đúng chứ, những cảm xúc thiệt thòi ấy tích tụ từng chút từng chút trong lòng bạn, mãi đến khi bạn hạ quyết tâm sẽ chẳng đợi tiếp nữa.
Có người sẽ dành thời gian vài năm để đợi một người chẳng có kết quả, nhưng đến cuối cùng rồi cũng sẽ tỉnh ngộ, thì ra những người cần chúng ta, họ sẽ luôn cố gắng hết sức làm mình vừa lòng, lúc cần rời đi sẽ rời đi, bất luận thế nào cũng chẳng giữ nổi.
Có lẽ chúng ta nên bớt đi sự mong đợi ở người khác, chăm sóc bản thân tốt hơn một chút.
Sau này, chúng ta sẽ trở thành người tốt hơn, học cách nhẹ nhàng, học cách kiên định, học cách nhìn thấy những hạnh phúc trước mắt.
Sau này sẽ chẳng đợi anh nữa.
__________________________
Nguồn: https://zhuanlan.zhihu.com/p/150358967
Ảnh: https://www.pinterest.com/pin/197595502398307520/
Tôi biết làm thế nào bây giờ, tôi yêu anh ta quá
Những thứ tồi tệ thường không đến vào ngày xấu nhất, mà nó hay đến vào ngày bạn kỳ vọng nhất.
Đến khi nào
Đà Nẵng, mùa lau 2015, photo by me
Sự tích cỏ bông lau
Ngày xưa có một nhóm quỷ dữ trốn khỏi địa ngục xuất hiện vào đêm trăng rằm bắt cóc trẻ em và phụ nữ để kéo dài thời gian ở trần thế của mình. Một hôm nọ, Chúng đến để tìm nhà tiên tri nổi tiếng của ngôi làng ven suối nguồn để chỉ cho chúng cách tồn tại mãi mãi nhưng đã nhiều năm nay chúng chưa thể đi qua vì dân làng đã che giấu nhà tiên tri ở một nơi nào đó trong khu rừng- nơi ngăn cách giữa hang quỷ và ngôi làng, khu rừng ấy được tạo ra bởi một người phụ nữ hi sinh chấp nhận sống đơn độc bên trong khu rừng ấy để biến khu rừng trở thành một mê cung khiến lũ quỷ không thể nào đi qua được.
Sau khi người phụ nữ đột nhiên mất tích, cả dân làng không biết cô đã đi đâu ngoài những lời đồn khó tin về người sáng tạo khu rừng, rồi cô ấy cũng dần bị đưa vào quên lãng thế nhưng với chàng trai thì không. Có người phụ nữ lạ đã xuất hiện trong giấc mơ của anh với những bước đi vội vã. Anh cố đuổi theo nhưng không kịp. Anh cho rằng cô gái chính là người đã mất tích và cũng chính là duyên phận của anh. Rồi những ngày sau đó, anh tiếp tục mơ, cô gái đã đưa anh đi đến những miền tươi đẹp, chỉ có anh và cô, đùa nghịch bên dòng suối, kì lạ thay cô gái ấy không bao giờ nói.
Cứ vào mỗi năm nhà tiên tri lại trở về ngôi làng và cho ra một lời tiên đoán. Nhưng lần này bà nhìn thẳng vào anh và nói “tại họa sẽ bị ngọn lửa này đốt cháy thành tro bụi”, Cứ thế bà chậm rãi bước đi khi ánh mắt của nhiều người vẫn đang dồn về phía anh. Một cách hối hả, chàng trai đuổi theo bà như muốn hỏi nhưng dường như bà đã biết trước được số phận của anh, bà nói:
"rằm năm nay hãy đến giữa khu rừng. Con sẽ gặp được người trong mơ"
"nhưng khu rừng ấy rất nhiều cạm bẫy làm sao con có thể..“-Chàng trai tỏ ra lo lắng
"hãy đi theo hướng mặt trời mọc con sẽ thấy. Nhưng đến khi hoàng hôn buông xuống con vẫn chưa thể ra khỏi khu rừng, con sẽ bị thiêu đốt và mãi mãi không thể nào chuyển kiếp được.”
Nhà tiên tri đi khuất, anh trở về ngủ vùi nhưng không còn mơ thấy giấc mơ nào nữa. Đợi đến rạng sáng của ngày rằm. Anh bắt đầu đi vào khu rừng để tìm kiếm tình yêu của mình nhưng không dễ dàng gì, anh phải chiến đấu với thú dữ, vượt qua những con nước lớn, những hẻm núi trắc trở đến khi người mệt lả. Trời đã bắt đầu về chiều.
Lũ quỷ xuất hiện tìm kiếm người phụ nữ đã dựng nên khu rừng này để hóa giải. Người phụ nữ ấy hôm nay không trốn chạy chúng như mọi khi nữa mà đợi ở giữa khu rừng, nét mặt trông ngóng rạng ngời như thể mình sắp được hồi sinh vậy. Lũ quỷ dễ dàng nhìn thấy cô, nhưng cô vẫn cứ ngồi đó dưới thềm cỏ thơm ngát nhẹ dịu. Cô chọn cách chiến đấu với lũ quỷ vì chỉ khi chúng chết, cô mới có thể cùng anh bước ra khỏi những giấc mơ, ra khỏi khu rừng và bên cạnh nhau sống hạnh phúc trọn vẹn. Thế nhưng rõ ràng cô biết mình không thể thắng chúng. Cô chóng chọi với chúng một mình, đến đường cùng cô bẻ một nhánh cây sắt nhọn và tự đâm vào ngực, dòng máu đỏ thẫm loang ra ra làm lũ quỷ sợ hãi. Chúng vốn là loài sợ máu của những trinh nữ đang yêu. Chúng lùi ra xa những vẫn vây quanh cô vì biết chắc khi cô chết khu rừng sẽ biến mất.
Mặt trời đã lặn để lại màn đêm đen như mực, người anh đã bắt đầu nóng dần lên. Mắt anh mờ đi, anh chỉ muốn thiếp ngủ và buông mình ở nơi này nhưng anh ngày một nghe rõ hơn tiếng gào thét của lũ quỷ như thể chúng đang mừng rỡ điều gì. Anh cố gắng đưa từng bước đến gần tiếng thét và bất chợt anh nhìn thấy người con gái mặc váy trắng đang nằm im bất động dưới thảm cỏ với một vệt máu đỏ tươi đang thấm dần trên ngực. Linh tính mách bảo anh đó là cô ấy, anh bàng hoàng đến nỗi không còn cảm thấy sự đau đớn của da thịt, không cảm thấy được lũ quỷ đang tiến về phía anh. Anh tiếp tục đi đến bên cô cho đến khi lũ quỷ chạm vào anh thì người anh hoàn toàn bốc cháy, ngọn lửa rực lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, thiêu đốt bọn quỷ dữ thành tro bụi nhanh đến mức chúng chưa kịp nhận ra được sức nóng của nó. anh đến gần và ôm cô vào lòng, đưa ánh mắt chết lặng vào khuôn mặt đang nhắm nghiền mắt như thể đang ngủ một giấc say, nhẹ nhàng anh đặt một nụ hôn lên đôi môi bé nhỏ của cô, giống như thể mọi chuyện chỉ mới là bắt đầu.
Nửa đêm, dân làng xôn xao tỉnh giấc vì ngọn lửa kì lạ bừng lên đốt cháy cả khu rừng, chúng bốc cháy thành tro chỉ trong một đêm, xung quanh đó chỉ còn là đồng trống mênh mông và những đợt khói nghi ngút bay lên, gió lộng thổi dữ dội. Sáng hôm sau, nơi khu rừng bị cháy mọc lên một loài cây lạ có hoa mang hình dáng như ngọn nến màu trắng. mềm mại. Người dân đặt tên cho nó là “cỏ bông lau”. Kể từ ngày đó không ai nghe thấy tiếng hú của lũ quỷ, nhìn thấy nguy hiểm rình rập xung quanh nữa. Thỉnh thoảng khi gió ghé ngang qua cánh đồng nhỏ, họ như nghe thấy tiếng ai ngọt ngào hát thì thầm với gió: “Anh ơi, nếu duyên phận bắt chúng ta chỉ có thể yêu nhau qua những giấc mơ. Trói buộc chúng ta trong những ảo tưởng mịt mờ. Vậy thì xin duyên phận hãy cho em được ngủ mãi, để mãi mãi để được bên anh, để mãi mãi được yêu anh..”. Từ đó họ đặt tên cho nó là cánh rừng gió hát.
Cỏ bông lau tựơng trưng cho sự khát khao được bảo vệ và tình yêu bị ngăn cách bởi số phận phải đợi chờ đến kiếp sau.
Tình cảm thường ngày
chỉ là thứ mông lung
Còn lời ngụy biện
luôn rõ ràng, tường tận
Con cừu kiệt sức
Ngủ dưới hàng rào
Con người kiệt sức
Tỉnh khỏi chiêm bao.
Synæsthesia.
Hôm nay thật lộn xộn
Công việc lộn xộn, bản thân lộn xộn, suy nghĩ cũng lộn xộn.
Tôi bỗng nhiên rất rất rất rất muốn gặp một người.
Muốn ôm chầm người ấy, đợi được người ấy đeo chiếc nón rộng tuệch lên đầu. Muốn ngồi sau xe, gác cằm mình lên vai người ta, nghe gió gào qua tai, luồn qua tay và nhắm mắt lại nghe nhịp thở đều đều của thành phố trong đêm. Tôi muốn thử chạm vào lòng bàn tay người ấy, vẽ những nét đơn độc trên bàn tay nhỏ bé, vừa nắm tròn một bàn tay tôi... Tôi muốn nắm tay, thỉnh thoảng siết nhè nhẹ để biết mình đang giữ được một người.
Tôi muốn ngồi bên nhau trong im lặng, không cần cười đùa, nói những điều tếu táo, mỗi đứa một cuốn sổ, viết những thứ không tên, hoặc anh không làm gì cả, chỉ tôi viết vẩn vơ thôi cũng được. Tôi muốn cùng chia đôi tai nghe, nghe một bản nhạc tôi thích, hoặc nghe một bản nhạc từ chiếc máy nghe nhạc của người ấy, thứ âm nhạc dập dìu vang vọng trong tai, tôi vừa muốn nhắm mắt để nghe, vừa không muốn bỏ lỡ lời người vừa nói, cuốn quít muốn cả hai.
Tôi muốn liều lĩnh ôm ghì lấy người ấy, nghe tim mình đập rộn ràng, tim người ta đập rộn ràng. Có hai kẻ xa lạ, bỗng chạm phải đời nhau. Tôi muốn thử chủ động hôn, để xem người ấy sẽ phản ứng thế nào vì tôi bốc đồng kì lạ.
Tôi muốn rất nhiều. Song chẳng thực hiện bao nhiêu.
Những im lặng kéo dài, những khoảng không ngày một lớn và tiếng tôi thở dài kéo tận giữa đêm sâu.
Cô độc.
Anh ta nói tối anh sang, chiều đó tôi đã vui sẵn rồi
Một trong những câu nói khiến mình muốn ngày hôm nay trôi qua thật nhanh.
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts