Đến khi nào
tôi tỉnh dậy. trời đã tối om. phòng tôi cũng tối om.
Hà Nội mùa này se lạnh và đầy hơi nước. chẳng hiểu sao, tôi thấy lòng buốt căm.
một cơn rùng mình chạy từ não giật lan xuống mười đầu ngón tay ngón chân khiến tôi co người lại. hai giọt nước mắt chảy ra, thấm nhanh vào gối. vòng tay khổng lồ tên là Cô Đơn choàng qua người tôi và ôm tôi thật gọn. tôi đột nhiên thấy tủi thân vô cùng. tôi cô đơn quá và trời thì tối. tôi ngủ quên 2 tiếng rồi và tôi đang đói. tôi chưa làm gì mà giờ đi trực đã đến mất rồi. tôi vùi mặt vào gối và muốn khóc oà lên. nhưng tuyệt nhiên, tôi không khóc được nữa.
tôi thấy ấm ức khủng khiếp. tôi muốn khóc cơ. khóc sẽ làm tôi thấy nhẹ nhàng hơn. tôi với tay bật nhạc lên và chờ cơn khóc tới. tám bài nhạc buồn trôi qua, tôi vẫn không khóc nổi.
tôi không biết còn điều gì buồn hơn việc muốn khóc mà không khóc được. tôi muốn giải thoát cho tôi khỏi sự nặng nề này bằng rất nhiều nước mắt. tôi thấy nhớ em đến nhói tim lên. tôi thèm vô cùng cảm giác được em ôm đầu tôi sát chặt vào lồng ngực của em. tôi muốn ngửi mùi em, nghe tiếng em thở, giọng em dịu dàng bảo không sao đâu vì em đây rồi. tôi sẽ không ấm ức nữa mà cố thở theo nhịp thở của em. nhanh rồi chậm. và tôi sẽ dần quên mất tôi đang có nỗi buồn trong lòng này.
nhưng mà. nhưng mà. em không có ở đây.
tôi không ngại gì mấy cây số xa. tôi muốn vùng dậy ngay, mặc vào người bộ quần áo trông không nhăn nhúm và xịt thêm một chút mùi thơm. tôi muốn chỉnh tóc tai rồi gương lược các kiểu. tôi muốn xỏ giày rồi nhảy lên xe qua nhà em ngay. tôi muốn được em ôm ngay. tôi thèm cảm giác được yêu thương đó lắm. đường tắc cũng không sao. tôi sẽ nóng lòng chút đỉnh. nhưng rồi kiểu gì mà chẳng tới được nhà em. kiểu gì mà chẳng được em cười toe toét với. kiểu gì mà chẳng được em ôm. kiểu gì mà chẳng được em ôm.
tôi sẵn sàng làm hết những việc đó trong một tích tắc và chờ đường tắc suốt một tiếng đồng hồ. vấn để chỉ nằm ở việc. em. không. ở. Hà. Nội. này. em. không. ở. Việt. Nam. này.
em đang xa tôi gần mười ba nghìn ki lô mét và ở một múi giờ xa lắc lơ cách tận mười hai tiếng. mười ba nghìn ki lô mét nhớ. tôi đi thế nào được đến chỗ em đây? tôi hét làm sao cho em nghe thấy giọng tôi nhỉ. tôi làm thế nào để từng tế bào trong tôi thôi gào thét lên vì chúng cần em ôm quá. tôi làm thế nào. tôi làm thế nào?
tôi không biết. tôi không khóc được. tôi thấy cô đơn. tôi phải đi làm. tôi không làm người lông bông vô trách nhiệm với cuộc sống mình được. nhưng vô trách nhiệm với cảm xúc của mình thì lại được. công việc và cảm xúc chất đống ở đó. tôi không thể chọn cách nâng niu cảm xúc của tôi. tôi buồn bực và rối ren. tôi trống rỗng và cô đơn. tôi các kiểu không thể hiểu. tôi linh ta linh tinh lung ta lung tung vẩn vơ ngớ ngẩn hâm dại.
tôi nhớ em.
Có một số người, tự nhiên họ chọn cách biến mất. Không một lời giải thích. Và cũng có một số người, họ sẽ mãi mãi không bao giờ hỏi lý do, họ sẽ đặt ký ức đó qua một bên, đứng lên để đi tiếp, cũng sẽ không bao giờ ngoảnh lại để chờ một sự giãi bày. Trưởng thành rồi, tan hợp là lẽ dĩ nhiên, câu chào nhau tuy dễ mà khó, nhưng người bản lĩnh hơn, người biết nâng lên đặt xuống hơn, sẽ là người mỉm cười cho qua vào lúc cuối cùng.
And of course, you’ll never ever see me again. Sayonara. From BeP
Mỗi lúc thấy mệt mình lại phải tự nhắc nhở bản thân thôi cố thêm tí nữa. Cuộc đời này không thiếu người biết cố gắng, chỉ thiếu người có thể kiên trì tới giây phút cuối cùng.
Thêm chút nữa nào.
Đây là sinh nhật đầu tiên của em mà chúng mình bên nhau, có thể nhiều nhiều năm sau chúng mình không thể đón sinh nhật cùng nhau như bây giờ nữa, bản thân cũng không làm được gì cho em nhiều như khi mình cạnh bên, nhưng tôi hứa sẽ luôn nhớ đến ngày sinh của em gọi điện cho em vào những ngày quan trọng như thế và sẽ không quên lời hứa của mình! Chỉ hi vọng bốn mươi năm mươi hay sáu mươi năm sau chúng mình vẫn sẽ như vậy bên cạnh nhau, vẫn có thể ôm em như bây giờ và chính miệng nói với em một câu Sinh Nhật Vui Vẻ, vẫn một mực vẹn nguyên tình cảm mỗi sáng thức dậy bên cạnh em vẫn là tôi, cạnh bên tôi như trước vẫn là em, cho dù chúng mình già đi thì trong lòng vẫn mãi mãi như thời son trẻ yêu thương nhau không bao giờ ngừng em nhé!
•I wish i could turn back the clock i’d find you sooner and love you longer!
Happy Birthday, Bae!
Mỗi khi em có chuyện thì mình sẽ là người sau cùng được biết, hoặc là người duy nhất em có thể kể. Khi đó em sẽ tìm mình, để nói cho hết những tâm tư trong lòng bởi em biết mình sẽ hiểu và chịu lắng nghe.
Và rồi em sẽ lại rời đi, như mây đen chỉ đến khi trời mưa bão. Bão tan, mây đen cũng đi mất. Mình lại hốt hoảng tìm em, và em sẽ chỉ cười, một nụ cười nhẹ “em ổn anh đừng lo. Đừng tìm em.”
Mình biết tính cách của em dễ mủi lòng, nếu mình như người cũ của em chạy đi lùng sục từng góc quán quen em ngồi, từng nơi em đã ghé thì ở đâu đó sẽ tìm thấy và em sẽ cảm động mà mở lòng ra một chút.
Có lẽ là cách nghĩ của mình thực tế quá, có lẽ bởi bản thân đã quen với việc phải vượt một mình, thế nên mỗi khi em nhắn cho mình vỏn vẹn vài chữ để ngăn mình tìm em. Mình sẽ dừng lại, dẫu biết rằng em vẫn còn chênh chao, bởi thâm tâm luôn không muốn ép em làm bất cứ gì nếu em đã không thích. Thế nhưng mà có lẽ cách nghĩ này sai những khi em buồn mất rồi.
Có lẽ tình yêu của mình giống con ng mình, nhẹ nhàng và vô vàn điều bé nhỏ thôi chứ chẳng còn bão lửa như xưa nữa. Mình tôn trọng người mình thương cũng như từng lời người thương nói, thế nên nhiều khi mình thấy mình ngu quá.
Đã nhiều lần mình nhớ em, có lần chợt tìm thấy em đang nắm một bàn tay ai đó khác.
Mình chỉ rẽ góc khác lặng thinh.
1. Dạo này mấy post rất lâu rồi của mình được reblog lại. Chợt nhận ra, khi đó cũng vậy, hiện tại cũng vậy, mình đều đang rất buồn.
Mà có lẽ tumblr của mình phần lớn đều viết trong những ngày như thế, khi nỗi buồn không nhất thiết cần nói ra, nhưng vẫn tốt hơn nếu có thể giãi bày những rối bời trong lòng một cách thành thật nhất.
2. Mình đang xem một bộ film, trong đó có 1 câu nam chính nhắc về nữ chính: “Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy đang khóc. Lần thứ hai, thứ ba, thứ tư,.. và rất nhiều lần sau này, cô ấy vẫn khóc..”
Đâu là giới hạn chịu đựng của một con người? Một người có thể ở trong nỗi đau của mình bao lâu?
25 tuổi, mộng ước lâu dài của mình biến mất. 28 tuổi, tin tưởng vào hạnh phúc cuối cùng, rồi mọi thứ cũng chỉ là bong bóng xà phòng. Tan vỡ là một điều đau đớn, nhưng Tuyệt vọng khi luôn bị bỏ lại vào những thời điểm quyết định- là một cảm giác đáng sợ hơn rất nhiều. Mình không đủ tự tin vào việc mình có thể cố gắng thêm một lần nữa, cũng như, không đủ tin tưởng vào việc bản thân có thể hạnh phúc nữa rồi. Kiệt sức. Trống rỗng vô cùng.
Giữa khao khát được gắn bó và hiện thực đầy hoài nghi, mình bây giờ chỉ dám lặng lẽ đứng ngoài quan sát..
3. Mình và những người bạn cũ ở đây, dùng tumblr 9, 10 năm trước, rất nhiều điều đầu tiên, rất nhiều điều mới mẻ, rất nhiều người từng nổi-tiếng trong cộng đồng bé bé này. Giờ thì bọn mình chỉ còn là mấy chấm nhỏ xíu, giữa thật nhiều các bạn trẻ. Các bạn trẻ lắm nhưng lại viết về đau đớn, về tổn thương, về thất bại tình cảm, hận thù cuộc sống. Cũng không sai, viết về “nỗi đau” là một trong những cách khiến tumblr của bạn được nhiều người biết đến nhất mà. Mình đọc của rất nhiều người, có những nỗi buồn thật và đậm, và cũng rất nhiều điều giống như là làm-quá-lên.
Tuổi trẻ có thể buồn, nhưng đừng trùm lên mình màu tối tăm. Có rất nhiều người trẻ sâu sắc, trưởng thành, nhưng họ vẫn rất sáng, sự “sáng” mà những người đang tuyệt vọng như mình thật sự rất ngưỡng mộ, và ước gì được quay trở lại.
Nỗi buồn không phải trang sức, khổ đau thật sự là một gánh nặng..
4. Vài nghìn followers, thật lòng muốn gặp hay chia sẻ với vài người trẻ, tình cảm và sáng tươi..
Kiếp sau hẹn mình là một thằng đàn ông
“ Trái tim người phụ nữ, thường không hẳn đau khổ vì những điều gì quá to tát, mà thất vọng vì những điều nhỏ nhặt, cứ vậy rồi lâu dần sẽ biến thành nỗi thương tâm ”
- Somewhere
2019-03-22
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts