Things I unsent..and he will never know
I hope you are sleeping well now. I miss talking with you..I have been desperate recently.. I haven’t really had anyone to talked to or understand me. I tried to talk to myself nicely, distract my mind or do other things to help. I don’t hope you will understand but maybe a listener or reader is all I need..
I have messed up many times. And the latest one is with you and I have been still thinking about it.. It was my fault and admitted it. However, I couldn’t move on or feel released.. I feel unworthy, not be understood and very unhappy.
The reason is I didn’t mean to hurt you ever. I have never wanted to take advantage of you. I never want to be a bad person to you. I wish things didn’t happen like that if I was not so dumb. You have been distant and I understand.
My mind knows I fucked up and I apologized for what I did to you but heart has been so heavy and broken.. and can’t blame anyone or anything except myself.
The last thing I wanna say is, I don’t hope to be anything more than just a good friend to you. Being friend to you probably is the one of the hardest things in my life so far and still has messed up so much. I hope you know I’m grateful for everything you have done for me and my family. I don’t want to loose this friendship and a good man.
Thật sự tồi tệ và mọi thứ càng ngày càng buồn hơn cứ khiến mình không thể cảm thấy tốt hơn..
Vẫn là những điều đó, vẫn là những thứ cảm xúc ngu ngốc này. Tại sao mọi thứ cứ thật tệ với mình dù cho mình đã cố gắng mạnh mẽ rất nhiều.
Saigon -June, 2022
Cuối cùng mình cũng làm được điều mà mình luôn mong muốn. Cứ ngỡ Covid sẽ còn kìm đôi chân này lâu hơn nữa. Nhưng cũng 2 năm rồi đó, không dễ gì đi đến được ngày hôm nay. Khi mà dường như chính bản thân cũng súyt chút nữa để mặc bản ngã của mình chôn vùi đi theo những ngày sống không định hướng, vì những kỳ vọng của mọi người và cả những điều đáng buồn trong chuyện tình cảm,..
Tìm lại được bản thân mình là một điều vô cùng quý giá. Khi mình biết mình muốn gì, nơi đâu sẽ là nơi mình thuộc về, sẽ khiến mình cảm thấy được là chính mình. Hôm nay, mình đã cảm thấy điều đó. Tim mình không còn cảm thấy nóng rần lên vì luôn cảm thấy thiếu điều gì đó, cảm thấy cuộc sống, công việc hiện tại không khiến mình trở thành người tốt hơn. Nhưng giờ, cuộc sống cho mình thêm cơ hội, thêm trải nghiệm và mỗi ngày mình đều muốn trở nên là một phiên bản tốt hơn của chính mình.
Cảm ơn. Mình không biết nói thế nào, nhưng mình cảm thấy dù mọi thứ đều thật mới mẻ và đối với một người chuyển sang một thành phố mới với mọi thứ đều mới thì ít nhiều cũng sẽ gặp những khó khăn. Nhưng khởi đầu và mọi thứ đều khá tốt đẹp và suôn sẻ khi mình bắt đầu đến đây. Mình nói cảm ơn nhưng không thêm bất kỳ ai hay điều gì ở vế sau vì mình biết, mọi thứ rất có thể là may mắn, nhưng chắc chắn đã có những lời cầu chúc tốt đẹp của những người yêu thương mình. Và, bản thân mình đã không bỏ cuộc. Mình đã luôn tin mình có thể làm được nhiều hơn thế nữa. Và mình nghĩ rằng Sài Gòn chính là nơi mình có thể phát triển hết khả năng và học hỏi thật nhiều. Mong Sài Gòn yêu thương mình và một ngày nào đó mình có thể trở thành một phần của nó, khiến mình feellikehome.
Dù vậy, đôi khi mình cũng cảm thấy thật cô đơn. Đương nhiên điều đó cũng hết sức bình thường vì ai đó ngoài kia cũng đang cảm thấy như thế. Mình hi vọng nình sẽ gặp được một người khiến mình cảm thấy mình quan trọng với họ. Nhưng trước tiên hãy bắt đầu yêu thương bản thân mình nhiều hơn nữa nhé. Mỗi ngày đều có thể trở nên tốt đẹp hơn nếu mình cố gắng.
There is a day, you suddenly feel so lonely.. Lonely because you don’t feel love.
When you’re far away from your family, friends and mostly..from him. The love that you feel from him isn’t the same as it used to be. You feel lonely even in your relationship... This feeling is killing me inside. Why have we become this way?
Mê Linh, Hà Nội- 4/1/2022
Lúc này đã là tầm trưa một ngày mùa đông điển hình miền Bắc.Vậy là cũng sắp kết thúc chuyến đi 5 ngày nghỉ lễ Tết dương lịch. Tôi tự hỏi tại sao mình đang ở đây, tâm trạng không mấy vui vẻ và cảm thấy buâng khuâng với cuộc sống và những lựa chọn của mình.
Những ngày nghỉ lễ khiến tôi thư giãn và vui vẻ. Nhưng tôi cũng thật sự không biết đó có phải là điều mình muốn, hay điều mình muốn có thật sự tồn tại và phát triển. Tôi cứ thấy lo lắng.
Tôi đã nói khi buồn thì sẽ ở đây. Vậy mà suốt thời gian qua, nỗi buồn quá đỗi kinh khủng đã khiến tôi không còn nghĩ đến việc viết ra những điều mình nghĩ ở đâu đó.
Ngày hôm nay, khi đọc lại những gì đã viết trước kia, tôi thấy mình thật đáng thương. Suốt cả quãng thời gian từ khi bắt đầu viết những dòng đầu tiên đến nay cũng ba bốn năm. Cũng là từ khi cô gái bắt đầu khao khát tình yêu, đến khi đau khổ, buồn bã. Vậy đấy, hành trình tình yêu mà cô ấy trải qua có đủ cảm xúc thăng trầm, nụ cười và cả nước mắt. Cứ nghĩ, tình yêu phải như vậy thì sẽ bền vững, nhưng lại kết thúc ngỡ ngàng.
Cuộc sống của ta hàng ngày xoay quanh tình yêu, gia đình, bạn bè và công việc. Trong cả bốn điều, thì điều nào cũng quan trọng với tôi. Bốn điều đó làm nên tôi của ngày hôm nay. Vậy mà hôm nay cả bốn điều này khiến tôi phải suy nghĩ và buồn về chúng. Càng trưởng thành lại càng có nhiều vấn đề phải đối mặt. Một người như tôi liệu có thể làm được gì đây?
Trước đây tôi, cũng như hiện tại không có gì trong tay. Nhưng cái tôi của ngày trước có cái mà tôi đang đánh mất dần. Đó là sự tự tin và hi vọng. Tự tin là tin vào chính bản thân mình. Hiện tại tôi thấy mình không còn đủ tin nữa, tôi đang dần mất nó. Điều gì đã khiến tôi mất dần đi nhiệt huyết và quyết tâm? Tôi không chấp nhận sự an toàn, tôi muốn chinh phục và được trải nghiệm nhiều điều trong cuộc sống.
Tôi luôn tin mình khác biệt và dám phấn đấu vì điều mình muốn có được. Zubice của hiện tại cần mạnh mẽ lên! Bước ra ngoài đi!
Vẫn là những điều dẫu vô tình nhưng lại khiến bản thân buồn. Không biết từ lúc nào bản thân lại trở nên yếu mềm như thế. Dẫu sao đây cũng chỉ là một thứ tình cảm không tên, không ai muốn hay đủ dũng cảm để nói ra điều mình muốn. Cũng vì thế mà ta trở nên dại khờ, ngu ngốc trong mắt của người đó vì những thứ cảm xúc lẽ ra, đối với 1 cô gái đang yêu, giận hờn, ghen tuông, tủi thân,..vốn hết sức bình thường và vốn dĩ. Dẫu vậy, lại càng phải nén lại, che giấu đi những cảm xúc ấy một cách vụng về, tỏ vẻ mạnh mẽ, nhưng thực chất, con tim lại vô cùng yếu đuối và đau đớn.
Chỉ là tại mình lỡ dại mở lòng thêm 1 lần nữa khi mà những vết thương cũ còn chưa lành. Tổn thương cũ gợi lại những cảm giác đau đớn, giày vò tâm trí, sự nghi ngờ.
Liệu có phải mọi thứ như ta nghĩ? Bản thân dù thật lòng và mong muốn họ cũng có cùng cảm giác ấy. Đôi khi, họ lại khiến mình cảm thấy bản thân thật không quan trọng, không đáng để tâm. Dù biết những điều đó có thể khiến mình suy nghĩ, tổn thương?
Thật lòng, nếu có thể, tôi chỉ muốn nói hết những điều này với anh ấy. Tôi cũng không biết điều này có thực sự đáng để nói ra, và mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Nhưng thật buồn là, dù mọi chuyện xảy ra theo cách nào, thì kẻ đem lòng yêu, bao giờ cũng đau đớn nhất. Tại sao tôi lại như thế này, tại sao không thể ngừng yêu 1 ai đó? Tại sao không thể chỉ là mọi thứ nhưng chỉ cần không là yêu?
Hôm nay tôi cuối cùng cũng nói lời chia tay sau thời gian dài cố gắng.. Chia tay không phải vì không còn yêu. Chia tay vì tôi không còn hạnh phúc và cảm thấy người ấy không còn cảm thấy hạnh phúc với mình nữa.
Chúng tôi đã từng rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Thật đấy. Chẳng cần ở bên nhau, chẳng cần làm cho nhau điều này điều kia. Nói chuyện và kể nhau nghe mọi thứ hàng ngày, nói đùa,..vậy là cũng thật yên bình và hạnh phúc. Vậy mà, ngay cả bây giờ, hạnh phúc là thứ vô cùng mong manh. Trong mỗi cuộc nói chuyện, mỗi tin nhắn phải đặt thật nhiều nỗ lực để không làm đối phương tổn thương. Chúng tôi cách đây không lâu, có một số chuyện xảy ra khiến tình cảm rạn vỡ rất nhiều. Dẫu vậy, chúng tôi vẫn cố gắng tiếp tục chữa lành và bước tiếp..Có những ngày chúng tôi vẫn thế, vẫn yêu nhau như vậy. Yêu xa khiến chúng tôi mạnh mẽ nhưng đôi khi lại rất dễ bỏ cuộc. Rồi cũng không ít ngày, toàn nước mắt, đau khổ.. vì những chuyện quá khứ lại hiện về. Rồi mọi chuyện lại ổn khi những lúc như thế cả hai đều cố gắng hàn gắn cho nhau. Nhưng hôm nay, hoặc cũng có thể là nhiều ngày gần đây. Tôi cứ nghĩ về việc nên dừng lại. Tôi tự hỏi bản thân, tôi có thực sự hạnh phúc không khi mà đêm nào nước mắt cũng rơi, cứ dằng xé bản thân và người mình yêu vì chuyện tình cảm không được như ý muốn. Anh ấy có thực sự hạnh phúc không khi tôi dần trở nên không còn là tôi nữa? Vì còn đau khổ, còn hờn giận nên tâm chẳng được vui vẻ. Tôi trở nên ích kỷ hơn, nhạy cảm hơn. Anh ấy có lẽ vì thương hại nên ở lại ? -Tự hỏi mình câu này, thật buồn cười là điều đó lại cho thấy tôi ngày nào lại trở nên tự ti đến mức như vậy. Vậy đấy, tôi cứ khóc và không thể nói nên lời. Tôi đã nói ra lời chia tay. Anh ấy nói anh ấy cần thời gian và tôi cũng nên như thế.. Anh ấy không muốn như vậy nhưng nếu đó là điều khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, anh sẽ tôn trọng quyết định của tôi.. Thực lòng thì, ngay khi nói lời chia tay tôi đã rất đau khổ.. Tôi đã nói rằng, chúng ta không nên tiếp tục nữa vì cả hai đều biết mình cảm thấy như thế nào.. Thật không dễ dàng gì sau một thời gian dài cố gắng, quãng thời gian dài gắn bó.. Tôi bây giờ nên cảm thấy thế nào đây? Còn ngày mai và những ngày sau nữa khi không còn gắn bó với anh ấy? Liệu anh ấy cuối cùng cũng thực sự bỏ cuộc? Thật buồn cười là tôi đã nói lời chia tay nhưng vẫn hi vọng..