Hôm nay buồn quá
Một nỗi buồn to đùng không biết để đi đâu từ trên trời rớt xuống.
Có nhiều người buồn cười thật, chẳng hạn chơi với nhau, có đứa bạn làm họa sĩ, nhạc sĩ, làm thơ, viết văn, làm thợ xăm, làm đầu bếp thì y như rằng có kiểu: “Dạo này thằng đấy bay lắm, suốt ngày thơ thẩn.” “Suốt ngày thấy vẽ vời” “Toàn hát với chẳng hò” - như kiểu đó là một cái gì đó rất đáng kinh, ở đây là nói với thái độ đáng kinh, thậm chí khinh, chứ không phải là câu trêu đùa bình thường nhé.
Vài bạn nhạy cảm, thì họ thấy rất tủi thân, phần lớn chọn co mình lại không dám “phát tiết’ một cách thoải mái nữa. Những người nói những lời ấy, không nghĩ đó là một sự tổn thương đem lại cho người "tình cờ” nghe được.
Đã chơi được với nhau, là chấp nhận được cả cái phần khác biệt của đối phương, của bạn bè. Đó là những nét chấm phá tạo nên bức tranh muôn màu của cuộc sống và xã hội. Mỗi người sinh ra chẳng ai giống ai, mỗi đứa một con đường, một lựa chọn và một tài năng. Bạn bè nếu chăng đi con đường không giống mình mà chọn thứ chông gai hơn, thì ủng hộ nó, chứ đừng dìm nó bằng mấy câu nói đùa khiến người khác khó chịu và đau lòng.
Gặp bạn bè, tôi thích hỏi dạo này mày thế nào, có vui không, và nếu đủ thân thiết, tôi sẽ hỏi bạn có hạnh phúc không. Tôi luôn hy vọng bạn tôi hạnh phúc với thứ bạn chọn, vì chọn cái gì trong cuộc đời này cũng là đánh đổi, và cũng nhận về chút gì đó tổn thương. Tốt hay xấu cũng vậy thôi.
Chơi với nhau, thì chân thành làm đầu. Không phải dựa vào cái tiền tài màu mè để làm giá và phông bạt. Đường còn dài, 2 - 3 cơn sóng giữ gió giật là bay hết. Tử tế thì mừng cho bạn, lo cho bạn. Còn không, tốt nhất đừng mở mồm nói những lời tổn thương. Lớn cả rồi, suy nghĩ cho kỹ vào rồi hãy nói.
Còn bạn tớ ạ, thích làm gì cứ làm, người quyết định là ở bạn. Nhiều lúc phải biết nghe cái gì cần nghe, bỏ ngoài tai cái gì cần bỏ. Bản thân mình mà không dũng cảm với lựa chọn của mình, thì thất bại là lẽ đương nhiên thôi. From BeP
Hôm nay vừa buồn vừa vui và vẫn luôn nhớ anh
Giật tít tung đít (ĐỐC TỜ TI - NGU CÓ GU)
“Hóa ra có một chữ ĐÁNG về mọi kỉ niệm, dù nó xấu hay đẹp, không phải đáng ghét hay đáng quên, mà là ĐÁNG NHỚ….” Sau chia tay, có một khoảng thời gian ai cũng tin chắc rằng mình quên rồi, quên thật rồi, mọi thứ đã trở thành quá khứ, nhưng chỉ khi có ai vô tình nhắc đến, lòng mới chợt nhói lên, cái nhói đau nhắc họ rằng kể cả khi mọi thứ có trở thành quá khứ, vết sẹo kia vẫn cứ điềm nhiên mà nằm nơi đó, tĩnh lặng chứ mà dây dứt không nguôi. Nhưng em ơi, điều kiện để bắt đầu một cuộc sống mới thật tốt đó chính là triệt để nói lời tạm biệt với quá khứ.
Hôm nay có ai đó hỏi anh về em. Anh bảo em vẫn đang ở trong thành phố này, vẫn hít thở bầu không khí này, chạy xe dưới bầu trời này. Giống như anh. Còn lại, anh không biết gì về em nữa rồi. Chúng ta từng yêu nhau, chẳng ngắn cũng chẳng dài, nhưng đủ đậm sâu. Thế nhưng, chẳng ngờ được em nhỉ, một ngày mình lại chẳng còn bên nhau nữa. Chuyện chia tay, ai cũng buồn, có thể em nói anh không đau lòng như em nhưng thật ra, anh chỉ không bộc lộ ra bên ngoài mà thôi.
Nhưng em à, thời gian rồi sẽ xoá nhoà tất cả. Rồi em sẽ tìm được một người thật phù hợp với em, người yêu sẽ che nắng, ngăn mưa cho em. Anh rồi cũng sẽ tìm được một người yêu anh, cả hai chúng ta rồi sẽ hạnh phúc trên cuộc đời này. Em hãy nhớ, dù em yêu ai, cũng phải nhớ yêu bản thân mình, vì mình chỉ có một trái tim, nhất định không được để người khác nắm giữ, em nhé.
Nếu một ngày, trên con phố quen, mình gặp lại nhau, hãy nở nụ cười em nhé, hãy nói với nhau một câu: “Đã lâu không gặp”.
Chỉ thế thôi. Cho những kỷ niệm của chúng ta vẫn luôn thật đẹp, vẫn luôn đáng nhớ.
#tinhyeucuatoi
#K
“ TUỔI 25 : KHÔNG KHOẢN TIẾT KIỆM, KHÔNG CẢ TÌNH YÊU „ - Trích radio Nhuỵ Hy | Baosam1399 dịch
Khi xem phim 《Hai Mươi Bất Hoặc》, thấy Khương Tiểu Quả tính toán cho việc bữa ăn hôm nay liệu có được giảm giá hay không còn nghiêm túc hơn cả việc đi thi. Tôi xem tới đó đột nhiên nhớ tới bản thân mình!
Sáng sớm còn chưa đợi tới đồng hồ báo thức thì đã tỉnh giấc, chỉ bởi hôm nay là ngày phát lương. Khi sắp tan làm, ngân hàng gửi tin nhắn giục tôi mau xuống đơn cho đôi giày mà tôi đã để trong giỏ hàng rất lâu ấy, rồi nộp cả 3 tháng tiền nhà. Sau rồi số tiền lương ấy, biến mất như chưa từng tồn tại. Vèo một cái rồi bay mất tiêu!
Thẻ ATM và tôi, quay về hiện thực
Năm nay tôi 25 tuổi, làm việc mấy năm, nhưng không có khoản tiết kiệm nào. Lần trước khi tôi về nhà, thấy cô hàng xóm nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ rồi nói với mẹ tôi rằng : “con gái cô một tháng chắc kiếm được không ít nhỉ, sau này hai cô chú đợi hưởng phúc đi thôi”. Lúc tôi nghe thấy câu nói ấy, tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Lúc ăn cơm cùng mấy đứa bạn hồi tiểu học, một bạn học nói rằng thành phố lớn, tiền thì nhiều, một tháng hơn mấy vạn tệ. Sau đó tôi thấy tất cả các bạn học khác đều nhìn sang tôi thăm dò câu trả lời. Tôi che đậy sự chột dạ của mình bằng một nụ cười rồi nói với họ, cũng ổn thôi ấy mà, cũng gọi là đủ tiêu.
Tôi từng nghĩ tuổi 25 của mình sẽ tới với Thành phố mà tôi thích nhất, làm một công việc mà tôi yêu nhất, đạt được tự do về kinh tế, sống một cuộc sống mà mình mong muốn. Thế nhưng, khi tôi thật sự bước tới tuổi 25 ấy, cuộc sống lại không diễn ra như tôi vẫn mong. Tuy rằng cầm được đồng lương cao hơn khi ở quê rất nhiều, tuy rằng đi làm tại tầng lầu rất cao cấp, nhưng tôi vẫn luôn là một người bình thường thậm chí có chút hèn mọn trong cuộc sống này.
Trong thẻ chẳng có nhiều những số 0, trong nhà chẳng có vật dụng nào giá tri, khó khăn lắm tích được chút tiền. Muốn ra ngoài chơi một chuyến, nhưng chẳng may răng khôn mọc lệch, phải xin nghỉ 2 ngày chạy tới bệnh viện, số tiền dư lại chẳng còn chẳng bao nhiêu. Mong ngóng cả năm cuối cùng cũng đợi được thưởng tết, nhưng mừng tuổi cho bố mẹ chị em, cuối cùng lại thành hai túi trống rỗng.
Mấy ngày nay thời tiết ấm lên, sắc xuân tràn đầy, rất nhiều bạn bè bắt đầu cưới xin, họ cứ lần lượt từng người từng người cưới hỏi. Bởi vì không có khoản tiết kiệm, cho nên tôi phải khoanh tay bó gối trước rất nhiều chuyện, rõ ràng đi làm được mấy năm mà vẫn phải dè dặt nơm nớp; Tôi không dám động một chút là xin nghỉ; không dám tùy ý thôi việc. Trước khi xin nghỉ phải cân nhắc rất nhiều tới việc bị trừ lương và mất chuyên cần, sau đó tự hỏi bản thân mình có nhất định phải xin nghỉ không? Còn có thể cố gắng thêm chút nữa không?
Cũng bởi chẳng có khoản tiết kiệm nên không dám cả yêu đương. Tôi muốn mua cho bạn trai đôi giày thể thao anh thích; muốn tặng anh chiếc áo có chữ kí của người nổi tiếng; Chứ không phải là tranh cãi với anh tháng này ai sẽ là người trả tiền nhà. Bởi vì không có khoản tiết kiệm nên tôi không cân bằng được cuộc sống hiện tại của mình, cho nên tôi không dám nghĩ tới chuyện kết hôn. Tôi cũng hy vọng con tôi khi ra đời sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, tôi có thể cho con sự bầu bạn nhiều nhất, chứ không phải là một cuộc sống khó khăn chất chồng.
Tôi không biết chỉ có tuổi 25 của mình là khó khăn hay là tuổi 25 của tất cả mọi người đều như vậy. Rõ ràng công việc nhiều năm như vậy nhưng lại chẳng tiết kiệm ra đồng nào, có những khi còn phải nhờ tới cả bố mẹ cấp cứu giang hồ. Nếu như món đồ tôi thích rất đắt tiền, tôi cũng có thể sẽ không thích nó nữa. Trước khi mua đồ sẽ phải ngó qua mác treo, trước giờ chưa từng dám mua đứt một lọ nước hoa hay một chiếc túi. khi dạo taobao - đặt đồ ngoài, tôi sẽ cố gắng thu mã giảm giá. Rõ ràng cố gắng kiếm tiền, cũng cố gắng tích tiền, nhưng vẫn là không có tiền. Tuy là tôi hay buồn vì việc mình không có khoản tiết kiệm, nhưng cũng không chán nản tới mức nghĩ là cuộc đời của mình toi rồi.
Mỗi một ngày cố gắng phấn đấu cho cuộc sống tôi đều cảm thấy tuy rằng có lẽ kết quả tốt sẽ tới muộn một chút, nhưng vận mệnh sẽ luôn ưu ái cho những đứa trẻ chăm chỉ! Trước khi cuộc sống này trở nên tốt hơn tôi sẽ tin vào từng bước đi của mình đều không phải là vô ích.
Cho nên câu chuyện hôm nay, muốn kể cho bạn nghe. Có lẽ bạn giống tôi, tuổi tác không nhỏ nữa ! Nhưng vẫn có chút tầm thường, thi thoảng có những ngày lộ ra việc nghèo rớt mồng tơi, cũng thường bị cuộc sống trêu đùa, muốn rất nhiều thứ - muốn đi rất nhiều nơi! Tuy là giờ chưa thực hiện được. Nhưng tôi tin là cố gắng, rồi sẽ đạt được!
Ngày đầu tiên thất nghiệp. Chả biết viết gì nên share lại bài cũ để lấy hứng viết tiếp.
Nhận diện quảng cáo nước nhà
Trong khoảng 20 năm trở lại đây, ngành quảng cáo bỗng phát triển mạnh mẽ ở nước ta. Trong hoàn cảnh kinh tế đổi mới, ngành quảng cáo ở VN được coi là một ngành nghề mới (dù đã ra đời từ thời Thánh Gióng). Trong phạm vi bài viết này, tôi chỉ xin bàn đến một vài khía cạnh nhỏ của ngành quảng cáo nước nhà.
• Các loại hình quảng cáo chủ yếu
Có hai loại cực phổ con mẹ nó biến trên thế giới là phăng-sờ-nồ (QC lý tính) và I-mâu-sờ-nồ (QC cảm tính). Ngoài 2 loại hình quảng cáo trên, ở nước ta còn phát triển thêm một loại cực con mẹ nó đặc biệt đó là loại E-ni-mồ (tạm dịch là “x”úc vật hay còn gọi là QC thú tính).
Chức năng nhiệm vụ của tất cả các loại hình quảng cáo thì cuối cùng cũng là kiếm xèng cho người bán sản phẩm, dịch vụ. Tuy nhiên cách tiếp cận người tiêu dùng thì khác nhau tí tẹo.
- Phăng-sờ-nồ (QC lý tính): Dùng đặc tính ưu việt của dịch vụ, sản phẩm để lý luận và thuyết phục NGƯỜI TIÊU DÙNG.
- I-mâu-sờ-nồ (QC cảm tính): Dùng cách nói chứa chan tình cảm để cưa cẩm, tác động vào cảm xúc NGƯỜI TIÊU DÙNG.
- E-ni-mồ (QC thú tính – hay QC “x”úc vật): Kết hợp “xúc” (có yếu tố tình cảm) với “vật” (có yếu tố vật chất) nhằm làm rối loạn nhận thức của người tiêu dùng và bản thân người làm quảng cáo. Mục đích của loại quảng cáo này là LÀM HÀI LÒNG NGƯỜI BÁN HÀNG, DỊCH VỤ (còn gọi là thỏa mãn thú tính của người bán hàng - brand).
Để hiểu rõ chức năng nhiệm vụ của từng loại hình QC trên, ta hãy cùng xem vài ví dụ điển hình:
Quảng cáo 1: Băng vệ sinh MissJohn với công thức cực huyền bí chưa từng ai khám phá (ngoại trừ mấy nhà khoa học nổi tiếng, giỏi vãi tè mà chưa từng ai biết tên) nay đã có DHA, Choline với tỉ lệ chuẩn không cần chỉnh theo khuyến nghị của Viện Dinh Dưỡng Hoa Kỳ. Tăng cường trao đổi thông tin của các tế bào não giúp bạn thông minh hơn.
Đây chính là loại quảng cáo Phăng – sờ - nồ. Đơn giản là vì quảng cáo này đã đưa ra những đặc điểm nổi bật, ưu việt để tác động vào lý trí của người tiêu dùng (công thức huyền bí có DHA, nhà khoa học, Hoa Kỳ, trao đổi thông tin giữa các tế bào não…v.v)
Quảng cáo 2: Xe máy Vestila – cho bé yêu cảm giác gì đó rất yêu thương và đầy thương yêu theo kiểu gì đó rất yêu thương theo kiểu thương yêu.
Đây chính là loại quảng cáo I – mâu – sờ - nồ. Những yếu tố “bé yêu”, “thương yêu”, “yêu thương”, “cảm giác”… được tung ra vô số lần với mục đích vô cùng thâm độc là làm cho trái tim người tiêu dùng thổn thức. Cần đặc biệt lưu ý khi dùng loại QC này ở VN! “Có yêu thì nói là yêu/ Không yêu thì nói một điều cho nhanh” – câu thơ này đã chỉ rõ ra rằng đối với người tiêu dùng VN, QC Cảm Tính nhất định phải có chữ “bé yêu”, “yêu thương”. Nếu bạn muốn làm một QC Cảm Tính mà lại không nói chữ “bé yêu” vào thì vứt mẹ nó quảng cáo đi cho rồi. “Gợi cảm” là một yếu tố tốt, nhưng đấy là nói ở bên Tây. Chứ còn bên ta thì “gợi” sẽ biến thành “huỵch toẹt”. Vì thế, ở thị trường Việt Nam, một QC Cảm Tính tốt, nhất định không thể thiếu yếu tố “huỵch toẹt cảm”.
Quảng cáo 3: Dầu gội đầu Ômônôtô – Công thức đặc biệt chứa vitamin Z, không còn dấu hiệu của tóc, bóng mượt như sư, được tổng hội phật giáo VN tin dùng, cho bạn cảm giác như có bé yêu xoa đầu bạn. Dầu gội đầu Ômônôtô – Dịu dàng như bé yêu. Lâu tiêu như đầy bụng. (lưu ý là câu Xì - lô - gần lúc nào cũng phải có vần (như thơ) để người ta “dễ nhớ” và tăng cường tính súc vật của QC). Ta có thể dễ dàng nhận thấy yếu tố súc vật trong quảng cáo này. “súc”: Bé yêu. “vật”: lâu tiêu (hiểu theo lý tính: ý là lâu hết). Do đó, quảng cáo này có thể xếp vào loai QC E-ni-mồ.
Trên đây là nhận diện 3 loại QC phổ biến nhất ở nước ta (Tất nhiên, còn vô vàn loại quảng cáo khác mà chúng tôi không có tham vọng đề cập đến và hi vọng sẽ có dịp nói sâu hơn về những loại QC khác trong tương lai)
• Cấu trúc phổ biến trong các quảng cáo.
Có 2 loại cấu trúc cơ bản.
1- Đêck hiểu – Hiểu
2- Hiểu – Đêck hiểu
Phân tích kỹ hai loại cấu trúc này
1- Đêck hiểu – Hiểu:
Loại này phổ biến ở nước ngoài. Đặc tính là làm cho người xem tò mò và kết thúc bằng sự bất ngờ, thú vị, khiến người tiêu dùng hiểu thông điệp QC và có cảm tình với nhãn hiệu. Bước 1: người xem sẽ không hiểu nhân vật trong quảng cáo đang làm gì. Bước 2: người xem hiểu quảng cáo muốn nói điều gì với họ một cách thú vị.
Ví dụ: Một cô gái cực đẹp, xêch-xì, chân dài như đường 3 Tháng 2, bước về phía chàng trai. Cô có vẻ rất “nóng bức”. Cô cởi một nút áo và để lộ chiếc cổ trắng ngần và một phần bộ ngực nóng bỏng. Cô gái nói với chàng trai: “em muốn cùng chia sẻ với anh”. Chàng trai trả lời giọng dứt khoát: “lượn đi cho nước nó trong!”. Cô gái ngỡ ngàng bước đi. Chàng trai cầm chai bia lên nhìn rồi nói: “Mịa, Bia ngon thế này, ngu gì mà chia sẻ”.
Ta có thể thấy rõ hai bước:
Đêck hiểu: Sao cái thằng đần ấy lại từ chối cơ chứ?
Hiểu: Cái thằng đấy chẳng đần tí nào. Bia ngon hơn gái.
2- Hiểu – Đêck hiểu:
Loại này phổ biến ở nước ta. Đặc tính là làm cho người bán hàng, dịch vụ thấy được thứ họ muốn thấy, hiểu điều họ muốn hiểu còn kệ mẹ người tiêu dùng nghi gì, hiểu thế nào. Bước 1: người xem hiểu ngay nhân vật trong quảng cáo đang làm gì. Bước 2: Người xem không hiểu QC định nói gi với họ.
Ví dụ: Một chàng trai cầm chai bia lên uống với vẻ mặt đầy mãn nguyện. Sau đó chàng chai “khà” một cái đầy sảng khoái rồi một tay đưa chai bia ra trước ống kính máy quay, một tay đưa ngón cái thể hiện No1. Cùng lúc đó một cô gái rất xếch xì bước lại, đứng bên cạnh chàng chai và cũng đưa một chai bia ra trước ống kính. Cả hai chai bia bỗng lóe sáng lấp lánh, thể hiện sự cao quý sang trọng của chai bia. Câu xì lô gần: Hương vị calistotalmilosovic độc đáo thăng hoa cùng cảm xúc vitamin A.
Như ví dụ trên, ta có thể hiểu dễ dàng là chàng trai uống loại bia cực con mẹ nó ngon. Diễn biến sau đó thì… Hiểu chết liền.
Tóm lại, hai cấu trúc trên chi phối toàn bộ hướng đi, diện mạo của QC. Dù bạn muốn hay không muốn thì đó là con đường cần và đủ để tiếp cận với ngành quảng cáo thực sự tại nước ta. Xin chân thành cảm ơn và hẹn gặp lại các bạn trong chuyên đề tiếp theo về quảng cáo: Chất thơ trong quảng cáo Việt.
(ĐỐCTỜTI - NGU CÓ GU)
by sty830
Dạo này em không nghĩ về anh nhiều nữa. Nhưng lúc nãy, đang ăn cơm giữa chừng em lại rớt nước mắt, em nhớ anh.
Em cứ nghĩ mình đang dần quên anh rồi, em không nhớ anh nữa. Nhưng hình như không phải, dường như em chỉ đang tự thôi miên mình.
tôi tỉnh dậy. trời đã tối om. phòng tôi cũng tối om.
Hà Nội mùa này se lạnh và đầy hơi nước. chẳng hiểu sao, tôi thấy lòng buốt căm.
một cơn rùng mình chạy từ não giật lan xuống mười đầu ngón tay ngón chân khiến tôi co người lại. hai giọt nước mắt chảy ra, thấm nhanh vào gối. vòng tay khổng lồ tên là Cô Đơn choàng qua người tôi và ôm tôi thật gọn. tôi đột nhiên thấy tủi thân vô cùng. tôi cô đơn quá và trời thì tối. tôi ngủ quên 2 tiếng rồi và tôi đang đói. tôi chưa làm gì mà giờ đi trực đã đến mất rồi. tôi vùi mặt vào gối và muốn khóc oà lên. nhưng tuyệt nhiên, tôi không khóc được nữa.
tôi thấy ấm ức khủng khiếp. tôi muốn khóc cơ. khóc sẽ làm tôi thấy nhẹ nhàng hơn. tôi với tay bật nhạc lên và chờ cơn khóc tới. tám bài nhạc buồn trôi qua, tôi vẫn không khóc nổi.
tôi không biết còn điều gì buồn hơn việc muốn khóc mà không khóc được. tôi muốn giải thoát cho tôi khỏi sự nặng nề này bằng rất nhiều nước mắt. tôi thấy nhớ em đến nhói tim lên. tôi thèm vô cùng cảm giác được em ôm đầu tôi sát chặt vào lồng ngực của em. tôi muốn ngửi mùi em, nghe tiếng em thở, giọng em dịu dàng bảo không sao đâu vì em đây rồi. tôi sẽ không ấm ức nữa mà cố thở theo nhịp thở của em. nhanh rồi chậm. và tôi sẽ dần quên mất tôi đang có nỗi buồn trong lòng này.
nhưng mà. nhưng mà. em không có ở đây.
tôi không ngại gì mấy cây số xa. tôi muốn vùng dậy ngay, mặc vào người bộ quần áo trông không nhăn nhúm và xịt thêm một chút mùi thơm. tôi muốn chỉnh tóc tai rồi gương lược các kiểu. tôi muốn xỏ giày rồi nhảy lên xe qua nhà em ngay. tôi muốn được em ôm ngay. tôi thèm cảm giác được yêu thương đó lắm. đường tắc cũng không sao. tôi sẽ nóng lòng chút đỉnh. nhưng rồi kiểu gì mà chẳng tới được nhà em. kiểu gì mà chẳng được em cười toe toét với. kiểu gì mà chẳng được em ôm. kiểu gì mà chẳng được em ôm.
tôi sẵn sàng làm hết những việc đó trong một tích tắc và chờ đường tắc suốt một tiếng đồng hồ. vấn để chỉ nằm ở việc. em. không. ở. Hà. Nội. này. em. không. ở. Việt. Nam. này.
em đang xa tôi gần mười ba nghìn ki lô mét và ở một múi giờ xa lắc lơ cách tận mười hai tiếng. mười ba nghìn ki lô mét nhớ. tôi đi thế nào được đến chỗ em đây? tôi hét làm sao cho em nghe thấy giọng tôi nhỉ. tôi làm thế nào để từng tế bào trong tôi thôi gào thét lên vì chúng cần em ôm quá. tôi làm thế nào. tôi làm thế nào?
tôi không biết. tôi không khóc được. tôi thấy cô đơn. tôi phải đi làm. tôi không làm người lông bông vô trách nhiệm với cuộc sống mình được. nhưng vô trách nhiệm với cảm xúc của mình thì lại được. công việc và cảm xúc chất đống ở đó. tôi không thể chọn cách nâng niu cảm xúc của tôi. tôi buồn bực và rối ren. tôi trống rỗng và cô đơn. tôi các kiểu không thể hiểu. tôi linh ta linh tinh lung ta lung tung vẩn vơ ngớ ngẩn hâm dại.
tôi nhớ em.
“Người tìm tôi nói lời xưa cũ
Rượu đã nhạt rồi
Uống làm sao say”
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts